Từ "nghếch ngác" trong tiếng Việt thường được dùng để mô tả một trạng thái hoặc vẻ mặt của người nào đó khi họ có vẻ ngơ ngẩn, lờ khờ, không hiểu rõ điều gì đang xảy ra xung quanh. Cảm giác này thường đi kèm với biểu cảm trên khuôn mặt, như mắt mở to nhưng không tập trung, hoặc nhìn về một hướng nhưng không suy nghĩ gì.
Nghĩa chính: "nghếch ngác" diễn tả sự ngơ ngẩn, không tỉnh táo, có thể do bất ngờ, choáng váng hoặc không hiểu chuyện gì.
Cách sử dụng trong câu:
"Ngơ ngẩn": Cũng có nghĩa tương tự như "nghếch ngác", chỉ trạng thái không tỉnh táo, không tập trung.
"Lờ đờ": Diễn tả sự mệt mỏi, chậm chạp, có thể không hoàn toàn giống "nghếch ngác" nhưng có nét tương đồng về trạng thái không tỉnh táo.